Cam kết với ma quỷ là một cam kết phải trả giá bằng cả cuộc đời.Định nhìn cô gái phía trước đang ung dung cầm món đồ mới mua và nhìn cậu
cười một cách thú vị. Định phân vân không biết có nên đồng ý với trò
chơi của cô ta không nữa.
-Sao? Đồng ý hay không? Nhanh đi. Làm thiên thần hộ mệnh của tôi một tuần thôi mà.Cô gái với mái tóc đuôi gà, cột cao bắt đầu khẽ nhăn mày khi phải đợi
Định trả lời câu hỏi mà cô đã hỏi cậu cách đây gần mười lăm phút.
-Thôi được rồi nhưng xong việc cô phải đưa cho tôi cặp gấu đó.Cô gái gật đầu một cách nhanh chóng, mỉm cười vui vẻ rồi bỏ đi khiến Định phải hớt hải chạy theo sau, cố giữ cô lại.
-Cô không lấy số điện thoại để liên lạc à?Cô gái à lên một tiếng rồi nhìn Định, lại mỉm cười. Nụ cười gây cho Định cảm giác khó chịu.
-Tôi biết anh sẽ đuổi theo mà.Cô lấy điện thoại lưu số của Định và trong khi anh chàng chờ đợi để cô
nhá lại cho mình thì cô đã lẫn trong dòng người đông đảo của khu thương
mại.
************************************************** *******
Còn hơn một tuần nữa đến giáng sinh và ngày trọng đại ấy, Định muốn bày
tỏ với Ngọc, người con gái dịu dàng nhất trần đời của mình bằng cách
dùng hai con gấu bông nhỏ mà lúc nào đi ngang qua cô ấy cũng trầm trồ,
ngắm nhìn. Một con sẽ được gởi tận tay cô ấy kèm theo sơ đồ để tìm ra
con còn lại đang đợi cô ở công viên gần nhà cùng Định. Mọi việc đã được
tính toán rất kỹ càng, đang tốt lành chỉ bất hạnh thay chậm trễ vài
giây, cặp thú bông rơi vào tay con nhỏ độc ác đó. Định nằm dài trên
giường, nét mặt anh nhăn nhó khó chịu khi mườn tượng lại cảnh chiều hôm
qua.
.
.
.
-Bạn gì ơi, bạn nhượng lại mình 2 con gấu này được không? Nó rất quan trọng với mình.Cô gái với phong cách bụi bặm quay lại với ánh nhìn sắc lạnh làm Định
thoáng bối rối nhưng ngay sau đó cô mỉm cười thật tươi. Định bất giác
cười theo nhưng rồi đứng sững lại.
-Không!Cô gái trả lời dứt khoát quay đi nhưng vì một điều gì đó cô bắt đầu
khựng lại. Cô nhìn Định chăm chăm từ trên xuống dưới khiến cho cậu nhóc
bắt đầu nhận ra rằng mình vừa phạm phải một sai lầm ngu ngốc nhất trong
đời. Định chuẩn bị quay đi cho yên chuyện thì cô gái gọi cậu lại và đưa
ra yêu cầu kì cục đó.
.
.
.
“Mà sao cô ta chưa gọi điện nhỉ? Đã ba ngày trôi qua rồi. Hay là cô ta lừa mình.”Định ngồi bật dậy nhìn màn hình điện thoại một cách lo lắng.
Gần chiều chuông điện thoại reo, một số lạ. Định gần như quên hết tất cả
sự khó chịu mà anh đã hứng lấy trong suốt ngày hôm nay từ cô ta.
-Anh mau đến công viên N đi.
-Bây giờ sao?
-Ừ! À nhớ mặc áo đỏ đấy cho giống một cặp.
-Sao ?
-Cả hoa và một hộp xôi bắp nữa.
-Sao ?
Đầu bên kia đã ngừng từ lâu mà Định vẫn còn đứng yên ngơ ngác. Cậu không
tài nào hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cậu cố gắng gọi lại nhưng chỉ nghe
được mỗi một bài hát ráp đau tai nhức óc mà cô gái không chịu bắt máy.
Định ném cái điện thoại xuống giường, cố gắng điều hòa lại nhịp thở.
Cuối cùng như thằng điên, Định lục tung đống áo quần trong tủ, may mắn
sao cũng có một cái áo màu đỏ nhàu nát nằm trong góc. Lôi nhanh chiếc xe
đạp, cậu lao trên con đường màu tím bằng lăng, ngừng lại góc cua và bứt
mấy nhánh hoa tím này một cách thô bạo, bỏ vào giỏ xe như tất cả sự tức
giận trong lòng.
Công viên ngày cuối tuần đông người và ồn ào. Đủ người với đủ tâm trạng
chen nhau trên những bãi cỏ úa màu. Tất cả đều để ý đến một cậu nhóc nổi
bật với áo màu đỏ chói, tay cầm mấy nhánh bằng lăng màu tím và tay kia
xách hai trái bắp còn nguyên vỏ. Cậu nhóc không bận tâm đến mấy ánh nhìn
tò mò đang xoáy vào mình mà bước đi vội vàng, nhăn nhó, dáo dát tìm cho
ra con nhỏ tóc đuôi gà mặc áo đỏ.
************************************************** ******
Vân nằm dài trên giường, chuông điện thoại reo liên tục nhưng cô không
có vẻ gì để tâm đến, đôi tay xoay xoay chiếc hộp nhỏ bằng bìa trong suốt
bên trong có hai cặp gấu thật dễ thương. Vân nhắm mắt cố nghĩ ngợi điều
gì đó nhưng rồi tiếng chuông điện thoại lì lợm không thể làm cô tập
trung được, cô đành với tay, bắt máy.
-Này cô đang ở xó nào vậy. Tôi không thấy nhỏ nào mặc áo đỏ hết.“Đồ ngốc” Vân cười.
-Cứ tìm đến khi nào thấy tôi thì thôi, mới có 2 tiếng mà nản chí rồi à? Đúng là thiên thần rởm.
Vân cúp máy, ném chiếc hộp xuống giường. Cô từ từ tìm trong đống quần áo
muôn ngàn sắc đỏ một bộ rồi thản nhiên chải tóc đi ra khỏi phòng.
************************************************** ****
Định như thằng điên chạy quanh cái công viên đông người, sắc đỏ nhảy lộn
xộn trong mắt cậu. Cuối cùng cậu đànhngồi bệch xuống gần vòng quay
tròn, cố thở.
“Cô ta thật kì cục, thật quái đản, thật…khiến mình tức điên.”Trời bắt đầu mưa những cơn mưa nặng hạt trút xuống không thương tiếc,
mọi người tranh nhau tìm chỗ trú nhưng Định đang mệt mõi đến độ chẳng
muốn cử động đôi chân. Con đường đến cái đích tình yêu sao mà gian khổ
dù vậy cứ nghĩ về nụ cười như sương sa, ngọt ngào của Ngọc khi cầm trên
tay hai con thú bông mà cô ấy thích, Định cảm thấy thật hạnh phúc. Cậu
nhắm mắt, mặc kệ cơn mưa, chìm trong ảo tưởng ấy đến khi tưởng mưa ngừng
rơi mới mở mắt và nhìn thấy con nhỏ
“phù thủy” đang nhìn anh cười.
-Có gì vui vậy, nói tôi nghe với ?Vân che dù cho Định khỏi ướt, đôi mắt tò mò nhìn Định.
Định đỏ mặt vì khoảng cách một chiếc ô là quá gần đủ để thấy tất cả những gì kỳ cục vừa diễn ra trên khuôn mặt cậu mà
« phù thủy » thì lại ăn mặc quá mát mẻ.
“Ngay cả cách xuất hiện cũng thật quái đảng” – Định lầm bầm.
-Tôi đã tìm cô hơn 3 tiếng đồng hồ. Cô thật phí phạm thời gian. Nếu đã thấy tôi sao lại không gọi.Vân chẳng tỏ vẻ gì là hối lỗi, cũng chẳng thèm nghe Đinh đang nói gì. Cô
ngước nhìn cái vòng quay thật lớn trước mắt, ánh nhìn xa xăm, mang cảm
giác buồn bã, điều đó khiến Định nhìn theo.
Năm phút sau cả hai cùng ngồi trên vòng tròn ấy, Định tò mò nhìn sự thay
đổi trên nét mặt của Vân như thể người nào đó lấy mất nụ cười vô duyên
của cô vậy.
Vân chẳng nói chẳng cười, cứ chăm chăm nhìn bầu trời ngoài kia, những cơn mưa tạt ngang làm ướt mát tóc dài đỏng đảnh của cô.
-Coi chừng cảm lạnh bây giờ. – Định nói vờ như quan tâm.
Vân bất chợt quay lại nhìn Định thật say đắm, cô đưa tay vuốt mái tóc
ngắn của cậu và xoa xoa vỗ về. Khi bàn tay chạm vào đôi tai của Định, da
thịt chạm nhau lạnh ngắt nhưng khiến cho khuôn mặt Định đỏ bừng. Cậu
hất mạnh tay Vân ra, đứng phắt dậy và chạm vào trần thùng quay, đau
điếng.
Vân nhìn theo cô cười khặc khụa, nước mắt chảy theo nụ cười quái đản ấy,
rồi nụ cười kia cũng tắt dần, chỉ còn khuôn mặt đầy nước của Vân.
Lúc đầu Định nghĩ đây là trò đùa quái đản của Vân nhưng giờ đây, nhìn
khuôn mặt đau đớn trước mắt cậu lại chẳng biết phải làm sao. Bất giác
như thằng thiểu năng Định lấy tay Vân đặt lên đầu mình và để im đấy.
-Muốn xoa thì cô cứ xoa đi, đừng có khóc nữa.Vân ngạc nhiên nhìn Định, nước mắt cũng vì thế mà ngừng rơi, Vân lại
cười nhưng là nụ cười mỉm thật nhẹ. Định như bị mê hoặc bởi nụ cười này
vì nó mang theo cái gì đó rất giống Ngọc.
Vân lấy tay luồn vào những sợi tóc cũng ướt của Định, vẻ mặt cậu nhóc rõ
ràng đang bối rối và cậu quay mặt đi để Vân không nhận ra điều đó. Vân
đột nhiên ngừng lại, cô gục mặt lên gối cười không ngừng nghỉ. Định như
bị tạt một gá nước lạnh vào người và giận dỗi bỏ đi một mạch , không
thèm quay đầu nhìn lại. Chỉ còn Vân ngồi lặng trong vòng quay ấy, nhìn
nơi xa xăm và lau đi giọt nước mắt định trào ra.
************************************************** ****
“Cô ta biến mình thành thằng điên” Định cởi bỏ bộ áo sặc sỡ và
ném đi một cách thô bạo. Cậu uống rất nhiều nước rồi nằm dài trên
giường. Đêm đó cậu không tài nào ngủ được dù cố làm nhiều cách.
************************************************** ************
Trên chuyến xe buýt đi học hằng ngày, Định có dịp tiếp cận gần với Ngọc
hơn. Vừa nhìn thấy cô, tất cả những gì diễn ra trong hai ngày qua bất
chợt biến mất. Định thấy dễ chịu đi rất nhiều. Mái tóc dài cảu Ngọc gần
thật gần, mùi hương dịu nhẹ phảng phất
« Không giống với nhỏ phù thủy ấy.” Định
đang cười chợt giật mình, khi đem Ngọc so sánh với nhỏ bệnh hoạng kia.
Cậu lắc mạnh đầu cho bay hết nhưng suy nghĩ xấu xa đó.
-Cậu đau đầu à? – Ngọc hỏi dịu dàng.
Định giật mình rồi lại lắc đầu, cả hai con người ngây thơ ấy cười với
nhau. Tiếng chuông điện thoại ngắt nhịp phút giây hạnh phúc của họ. Định
bực mình thấy dòng chữ
“phù thủy” anh lưỡng lự bắt máy.
-Đi học về chưa? – giọng Vân có vẻ gấp gáp trong điện thoại.
-Đang trên đường về nhà đây. – Đinh trả lời.
-May quá. Mau đến siêu thị K đi nhanh lên, tôi sắp tiêu rồi…Tiếng điện thoại ngắt giữa chừng khiến Định chẳng biết phải làm sao. Cậu
cố gọi lại nhưng không được. Xe buýt đi ngang qua siêu thị K…
Định nhìn siêu thị, nhìn Ngọc, nãy giờ vẫn dõi theo hành động của cậu
-Mình có chuyện phải xuống đây gấp cậu về một mình nhé.Ngọc chưa kịp trả lời thì Định đã chạy lại gần tài xế năn nỉ được xuống.
Ngọc nhìn theo dáng chạy hối hãi của Định vào siêu thị, cô thoáng buồn.
************************************************** ***********
Định chạy trong siêu thị vòng vòng, tìm con nhỏ nào tóc cột cao, mặc áo
đỏ và cũng không khó nhận ra Vân lắm. Vân đang chơi trò gắp thú bông
trong siêu thị. Định bực mình vì nghĩ lại bị lừa. Cậu định bỏ đi nhưng
lúc đó Vân gắp trật, cô tức giận ngồi bệch xuống đất, ngồi thẫn rồi đập
nhẹ đầu vào cái máy gắp thú như vậy một lúc lâu, không động đậy. Những
người xung quanh nhìn cô, họ lắc đầu, cười cợt.
-Cô đứng dậy coi, không thấy người ta đang nhìn hả? – Vân mừng rỡ khi thấy Định, điều ấy hiện rõ trên khuôn mặt cô và cái cảm giác đáng ghét của cậu nhóc bỗng nhiên biến mất.
-Cô bảo chuyện gấp, là cái chuyện này đó hả? Cô… - Định chưa kịp nói gì thì Vân đã chạy đi một mạch và khi quay lại cô mang theo một đống những đồng xu để chơi trò gắp thú bông.
-Cô điên à? Gắp cái này đâu cần nhiều đồng keng vậy.
-Không! Cái này dùng để gắp cái trái chuối nhỏ kia kìa.Định theo hướng tay chỉ của Vân nhìn xuống, một trái chuối bằng bông nhỏ
nằm lọt thỏm giữa những con thú bông khác. Định cố giữ bình tĩnh trước
những mong muốn điên rồ của Vân.
-Sao lại gắp cái đó? – Định nhăn mặt –
Nó lọt xuống dưới muốn gắp phải gắp những con phía trên nữa.-Không biết! Bằng mọi cách anh phải gắp được nó.Định muốn hét thật lớn vì suy nghĩ của Vân nhưng đôi mắt của cô có cái
gì đó nghiêm túc mà Định không sao phản ứng lại được. Sau một lúc gục
xuống máy, Định đồng ý gắp cái chuối củ nợ ấy.
Những đồng keng vơi dần, vơi dần. Ba con thú bông đã được gắp ra và để
mặc đó, hai con người chăm chú vào máy gắp, mồ hôi trên trán Định chảy
dài.
-Tôi mệt rồi. Cô gắp đi. – Đến phiên Định cũng muốn ngồi bệch xuống đất.
-Không được! Tôi không được gắp. – Vân kiên quyết.
-Tại sao? -Tôi không phải là kẻ dễ thay lòng với cái gọi là tình yêu nên không
thể là tôi quên đi mọi chuyện mà phải là có người nào đó kéo tôi ra khỏi
nó. Vì cậu là thiên thần hộ mệnh của tôi nên cậu phải là người làm điều
đó.-Tôi hiểu tôi chết liền. – Định phân bua nhưng biết sẽ không thể thay đổi ý định khùng của phù thủy nên anh im lặng làm theo cho nhanh.
Đồng keng cuối cùng và chẳng gắp được trái chuối, Vân lại ngồi bệch xuống đất một cách chán nản.
“Mặc cô, muốn làm gì thì làm, tôi cũng cố hết sức rồi” Định vừa
suy nghĩ thế nhưng nhìn đôi mắt bắt đầu rưng rưng nước của Vân cậu lại
không thể làm vậy. Định ngồi xuống móc hết tiền trong túi ra đưa cho
Vân.
-Đi mua đi…Vân ngừng mè nheo như đứa trẻ con được tặng kẹo ngọt, cô cười thật tươi
rồi nhanh chóng chạy đi. Định nhìn cái chuối trong máy, thở dài ngao
ngán.
“ Mày cũng hệt như con nhỏ đó, làm tao tức điên.”Cả hai lại tiếp tục gắp, vài người đứng lại nhìn, rồi lại đi, chỉ có hai
kẻ ở lại hì hụt với trò chơi tự đánh đố nhau. Chẳng còn đồng keng nào
mà trái chuối thì vẫn còn.
-Cậu còn tiền không? – Vân hỏi hối thúc.
-Đưa cô hết rồi còn đâu.Vân định ngồi xuống nhưng Định nhanh tay chộp lấy tay cô.
-Làm ơn đừng làm trò đó nữa. Tôi mệt lắm rồi. Ngày mai ! Ngày mai nhất định tôi sẽ gắp cho cô được chưa ? – Định giữ lấy tay Vân cương quyết.
-Không được ! Nếu để ngày mai thì không được. – Đôi mắt Vân thật buồn, buồn xa xăm, giọng nói cũng vì thế mà thật nhỏ và chậm –
Ngày mai cũng có nghĩa là tôi chỉ có chết mới từ bỏ được.Định đưa tay lên môi Vân ngăn những lời nói ngu ngốc ấy. Trước cái vẻ
kiên quyết đầy bệnh hoạn kia của Vân, Định không tài nào thuyết phục
thêm nữa.
-Đợi tôi.Định chạy đi sang những người đang chơi khác. Anh lấy điện thoại và nói
chuyện với vài người, rồi nhận tiền của họ. Định mang keng về cho Vân,
anh bắt tay vào gắp tiếp mà không để tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng, khâm
phục của Vân đang nhìn mình.
-Cậu làm cách nào mà…?-Bắn tiền bằng điện thoại. Vì cô mà tôi như cũng bị điên theo mất rồi, làm toàn trò kì cục.Vân mở tròn mắt nhìn gương mặt căng thẳng của Định lúc này, bỗng dưng cô mỉm cười mà không biết.
-Thật là thông minh. Đúng là thiên thần hộ mệnh của tôi có khác.Vân đưa tay xoa đầu của Định và làm cậu lúng túng làm hỏng một lượt gắp
thú. Vân vội thu tay lại và đứng im ngoan ngoãn trước ánh mắt bực bội
của Định.
Cuối cùng trái chuối cũng được gắp ra, Định hét lớn, vui mừng không thể
tả. Vân cũng vui nhưng không giống như Định tưởng tưởng. Cứ nghĩ rằng cô
ta mới chính là người phải hét lên, hoặc vô tình ôm lấy mình… vậy mà
chỉ khẽ mỉm cười như thế, thật không hiểu nỗi.
-Về thồi. – Vân kéo tay Định đi.
-Còn trái chuối? – Định đưa cho Vân nhưng cô không nhận lấy.
-Cậu muốn làm gì với nó thì làm.Lần này Định nỗi điên thật sự, anh dứt tay ra khỏi tay Vân và ném trái chuối vào mặt cô.
-Cô nghĩ tôi đáng bị đùa thế này à? Bỏ cả buổi trời, cả đống tiền cứ
tưởng rằng nó rất quan trọng với cô, cũng giống như cặp gấu bông kia
quan trọng với tôi. Vậy mà hóa ra cũng chỉ là trò đùa.Nói xong một lần nữa Định bỏ đi một mạch không quay đầu nhìn lại.
Vân định đuổi theo nhưng chợt khựng lại vì không hiểu tại sao mình lại
phải làm như thế. Chỉ hai ngày nữa, cô và Định cũng chỉ là những người
xa lạ, vậy thì có cần thiết phải giải thích cho anh ta hiểu không?
“
Nếu người nào đó gắp được trái chuối nằm sâu dưới những lớp thú bông
khác thì cũng có nghĩa cô sẽ quên được PHONG, mà không phải ngượng ngùng
với cái suy nghĩ là tình yêu của cô dành cho anh cũng dễ dàng mất đi
như thế. Sẽ có đôi tay khác có thể giúp cô.” Vân nhặt trái chuối lên và nghĩ có lẽ nên để Định được yên, ngày mai cô sẽ trả anh bọn thú bông ấy.
“
Chắc hắn phải thích người đó lắm nên mới làm theo những trò điên của
mình thế này... Thật đáng ganh tỵ phải không, chuối ngốc ?”.
************************************************** *******
Định lại ném mạnh cặp sách lên giường, đóng cửa lại và đeo tai nghe để
khỏi phải chịu những lời cằn nhằn của mẹ vì cả buổi nay làm bà lo lắng.
“ Mình sắp chịu không nỗi cô ta rồi. Hay nghĩ phương án khác tặng
Ngọc... nhưng như thế thì không còn ý nghĩa gì cả và mấy ngày nay chẳng
phải uổng phí hay sao ?”. Định lại không ngủ được.
************************************************** ************
Chuyến xe buýt và Ngọc, hay quá, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ cần hai
ngày nữa trôi qua êm xuôi là được. Một người lên xe, một cô gái với mái
tóc quen thuộc cột cao, mặc áo đỏ. Định và Vân nhìn nhau không khỏi ngạc
nhiên. Ngọc nhìn theo phản ứng của Định lúc này.
-Bạn cậu à?
-Không! Không có. – Định trả lời Ngọc và quay đi để tránh phải chạm mặt thêm với Vân.
Vân nhìn Ngọc mỉm cười rồi đi ngang qua như thể đúng như Định nói: họ là
hai người xa lạ. Vân ngồi hàng ghế sau cùng và chờ hết tuyến xe cô vội
đi xuống trạm kế đó như thể không muốn làm một người khó xử.
“Cảm giác gì kỳ lạ thế này? Cô ta làm đúng như cam kết nhưng sao mình
lại thấy thật kỳ cục. Cô ta không xem mình ra gì sao? Cười rồi đi ngang
qua thật thản nhiên, còn mình thì bối rối như thể đã làm sai cái gì vậy”Định nhìn theo Vân và bắt gặp Vân nụ cười quen thuộc của cô dành cho
mình, kèm theo ánh nhìn khó hiểu. Chuyến xe lao đi thật nhanh.
-Định!
-Định!Định giật mình ngước nhìn Ngọc.
-Cậu không xuống xe à?Định cười cười với Ngọc, vẫy chào tạm biệt cô như quán tính mà đầu óc
toàn nghĩ đến ánh nhìn ban nãy của Vân, ánh nhìn dịu dàng nhất mà cô
từng dành cho anh.
************************************************** **********
Tối hôm đó Vân gọi đến, Định vội bắt máy, không chút lưỡng lự.
-Hì ... cặp gấu đang nằm dưới thềm nhà ai đó rất lạnh mau ra mang nó vào đi.Điện thoại ngắt, Định lao ra khỏi phòng như điên, giậm phải chiếc xe đồ
chơi của thằng em, ngã đau điếng nhưng nhanh chóng đứng dậy không chút
phàn nàn, làm thằng em ngơ mắt nhìn theo.
Đúng như Vân nói, cặp thú bông nằm ngay ngắn trước cổng, không lời nhắn
lại...như thế là xong, mọi chuyện kết thúc đơn giản như vậy thôi.
Định vội dắt chiếc xe đạp lao đi dọc con đường bằng lăng, để mặc cặp thú
bông ngồi đó run lên vì lạnh. Con đường dài chạy dọc nhưng chẳng thấy
ai tóc ai phất phơ, áo đỏ, hoặc một trong hai.
Định gọi điện nhưng cậu biết chắc một điều rằng sẽ không có trả lời, cậu cũng chẳng hiểu mình nên làm gì nữa
“Mọi chuyện đúng như nó phải xảy ra như thế, mày còn cần gì nữa hả Định?”.
́************************************************ **************
Đêm nô-en cuối cùng cũng đến.
Ngọc nhận được một gói quà mở ra cô vui mừng không thể tả khi thấy con
thú bông mà mình rất thích kèm theo một sơ đồ màu hồng, được vẽ tay rất
tỉ mỉ để tìm một nữa còn lại của con thú bông trên tay cô. Ngọc vội thay
đồ chạy ra ngoài.
************************************************** ************
Định trong tay cầm con gấu bông còn lại mà cậu không sao vui được. Suốt
mấy ngày này những hình ảnh của Vân cứ mãi hiện trong đầu...tiếng chuông
điện thoại, chiếc áo màu đỏ nhăn nhó, tiếng đồng xu rơi xuống đất,...và
nhất là cặp thú bông này. Định đã nhét kín chúng trong tủ để khỏi đập
vào mắt và xua những suy nghĩ về Vân bằng cách lao vào vẽ thiệp và sơ đồ
kia. Chính vì thế mà ngay khi hoàn thành xong tác phẩm, cả Định cũng
không nghĩ là nó hoàn hảo đến vậy.
Định mệt mỏi đưa con thú bông đáng ghét lên ngang tầm mắt nhìn.
Trong muôn ngàn người đi ngang qua tại sao ánh mắt cậu lại phát hiện ra
Vân? Tại sao ngay trong thời điểm này Vân lại chọn đúng nơi này mà xuất
hiện? Và tại sao mái tóc cô rối bươm, đôi mắt ướt nhòe vì nước, khuôn
mặt còn hằn in vết đánh như bị ai đó tát thật mạnh? Những câu hỏi đó cứ
dắt Định đi theo sau cô mãi đến khi cô ngồi gục trên đường mà khóc, đôi
bàn tay Định đưa nhẹ mái đầu cô tựa vào lòng mình.
Biết là điên rồ, là ngu ngốc nhưng Đinh không làm khác được. Lí trí như
thể đang dạo chơi nơi khác và cơ thể anh giờ đây duy chỉ có con tim làm
chủ.
Ngọc đến nơi cô đã tìm được con gấu bông còn lại đang nằm bơ vơ trên một ghế đá lạnh.